Thế thì đời sống luôn thăng trầm. Đôi khi, chúng ta cảm thấy hạnh phúc và tuyệt vời, đôi khi thì buồn bã và bất hạnh. Thường thì ta chỉ nói rằng: "Đời là thế" và không xem xét tình huống xa hơn nữa. Nhưng đó có phải là cách mà ta thật sự muốn đời sống của mình sẽ diễn ra hay không, chẳng bao giờ biết được mình sẽ cảm thấy như thế nào trong giây phút kế tiếp? May mắn thay, Đức Phật đã nhìn sâu hơn và phát hiện ra vấn đề thật sự đằng sau tất cả những điều này. Vấn đề thật sự, tức chân khổ, là các loại thân và tâm mà mình có được. Cơ thể và trí óc của chúng ta là cơ sở để mình trải qua những thăng trầm này, và chúng thu hút như nam châm. Nếu nhìn sâu hơn nữa, thì vấn đề thật sự là vì có cơ thể và trí óc như vậy, nên mình cứ tạo ra và kéo dài thêm những thăng trầm này, không chỉ ngay bây giờ và tuần tới, mà còn cho đến khi mình qua đời. Không chỉ có điều này, mà Đức Phật còn nói rằng chúng ta còn tái tạo ra khó khăn cho mình không chỉ trong kiếp này, mà còn cho cả tái sinh trong những kiếp sau nữa. Ngay cả khi chưa thấu hiểu và chấp nhận sự tồn tại của tái sinh, ta có thể thấy cách mình kéo dài những vấn đề này cho những thế hệ tương lai. Rõ ràng là với vấn đề khủng hoảng khí hậu hiện tại, hành vi của chúng ta sẽ tạo ra những vấn đề lâu dài hơn sự tồn tại của mình trên hành tinh này.
Thế thì vấn đề thật sự đối với thân và tâm là gì? Vấn đề là chúng có giới hạn. Cơ thể của mình bị hạn chế ở chỗ nó bị bệnh tật và thoái hóa khi già nua. Giống như một chai sữa, nó sẽ hết hạn; nhưng nó còn tệ hơn cả sữa, vì không có ngày hết hạn rõ ràng. Chúng ta không biết ngày mà cơ thể của mình sẽ hết hạn. Trong khi cơ thể còn tồn tại, thì hãy nghĩ xem mình phải bỏ ra bao nhiêu thời gian để chăm sóc nó. Chúng ta phải làm sạch nó, mặc quần áo cho nó, cho nó ăn, đưa nó đi vệ sinh, cho nó tập thể dục, nghỉ ngơi và ngủ, chăm sóc nó khi nó bị thương hay ngã bệnh. Tất cả những điều đó có bao nhiêu niềm vui? Như một đạo sư Ấn Độ vĩ đại trong nhà Phật đã nói một cách rất hay ho, rằng tất cả chúng ta đều làm nô lệ cho cơ thể của mình.
Tâm trí của chúng ta, cùng với cảm xúc và cảm giác, cũng có giới hạn. Chúng ta phải giáo dục và rèn luyện tâm trí, thậm chí có rất nhiều điều mình chưa hiểu. Chúng ta không thể nhìn thấy toàn bộ vấn đề về bất cứ điều gì, ví dụ như hậu quả của sự hâm nóng toàn cầu, trí thông minh nhân tạo, người máy, môi trường thực tại ảo, v.v..., nói gì đến những điều đang diễn ra trong đời sống hàng ngày. Và thậm chí tệ hơn nữa, giống như cơ thể của mình, trí óc của chúng ta cũng bị thoái hóa với tuổi già - trí nhớ ngắn hạn biến mất, trí óc hoạt động chậm hơn, và dễ bị nhầm lẫn.
Trên hết, cảm giác của mình dễ bị tổn thương, và cảm xúc thì điên cuồng, khiến cho ta thậm chí không thể suy nghĩ một cách sáng suốt. Nhưng vấn đề thật sự của tất cả những điều này là cơ thể, tâm trí, cảm xúc và cảm giác bị hạn chế của mình cứ kéo dài mãi mãi; chúng chỉ tự tạo ra thêm những điều này.