Giải Thoát Bản Ngã Quy Ước Ra Khỏi Tâm Bất An

Ôn Lại Giáo Pháp Của Phạm Vi Sơ Căn Trong Lam-rim

Chúng ta đã bàn luận về cách phát triển bản ngã một cách lành mạnh, thông qua Lam-rim, đường tu tuần tự đến giác ngộ. Chúng ta đã xác định rằng có một bản ngã quy ước, và nó tồn tại trong từng sát na, như một pháp quy gán, trên cơ sở của bất cứ điều gì mình đang trải nghiệm trong mỗi sát na. Nếu muốn nghĩ về “tôi”, thì điều gì từ sát na đó phải phát sinh trong tư tưởng, đại diện cho “tôi”, ngay cả khi đó chỉ là âm thanh trong tâm thức về chữ “tôi”. Thêm vào đó, ta có thể hiểu các mình tồn tại một cách đúng đắn hay sai lầm. Khi nghĩ về bản ngã quy ước tồn tại một cách sai lầm, bất khả, thì ta đang nghĩ đến cái “tôi” giả dối. Đây là bản ngã phải được bác bỏ. Nếu muốn làm bất cứ điều gì về cảnh ngộ trong cuộc sống, để cải thiện chất lượng cuộc sống của mình, khắc phục khổ đau và rắc rối, thì phải có ý thức lành mạnh về cái “tôi” quy ước. Nếu không có ý thức lành mạnh về bản thân, thì ta sẽ không quan tâm đến những điều mình trải nghiệm, hay nỗ lực để lo lắng cho cuộc sống của mình.

Sự tiến triển của hiểu biết và tuệ giác về Lam-rim, điều hình thành đường tu tuần tự đến giác ngộ, sẽ khởi đầu bằng việc xem trọng kiếp người quý báu mà mình đang có. Chúng ta sẽ bắt đầu xem trọng tự do của mình, ít nhất là sự nghỉ ngơi tạm thời này, thoát khỏi những điều kiện tồi tệ hơn, khiến cho mình không thể làm điều gì thiện hảo trong đời sống, và nhận ra cách mà đời sống của mình có nhiều cơ hội, để làm điều gì có thiện hảo. Việc xem trọng hoàn cảnh của mình sẽ giúp ta có thái độ tích cực hơn về bản thân, và muốn tận dụng cơ hội tuyệt vời này. Thay vì nghĩ về “tội nghiệp cho tôi”, và phàn nàn về hoàn cảnh của mình trong cuộc sống, thì ta sẽ rất biết ơn những điều mình có được. Nói cách khác là ta sẽ tập trung vào những khía cạnh tích cực, thay vì tiêu cực. Tuy nhiên, ta sẽ không phủ nhận rằng có những khuyết điểm trong đời sống. Tất cả chúng ta đều có những khuyết điểm này, nhưng nếu phàn nàn về chúng, hay chú trọng vào chúng, thì không có ích lợi gì.

Tôn chỉ đó bắt nguồn từ việc giảng dạy về cách liên hệ với đạo sư một cách lành mạnh. Không có đạo sư nào hoàn hảo, cũng như không có tình huống nào trong đời sống là hoàn hảo. Khi nhận ra điều đó, chúng ta sẽ không chối bỏ những  khuyết điểm của thầy mình, nhưng nếu chú trọng vào những điều này, thì không có lợi ích gì cả. Thay vì vậy, hãy nhìn vào những phẩm chất tốt đẹp, bởi vì những điều này sẽ truyền cảm hứng cho mình. Tương tự như vậy, khi xem xét những phẩm chất tốt đẹp về tình huống của mình trong đời sống, với kiếp người quý báu này, thì ta sẽ có cảm hứng, để có thái độ tích cực hơn về tự thân, và tận dụng những điều mà mình đang hưởng thụ một cách tối đa.

Chúng ta cũng nhận thức rằng dù hiện nay, mình đang có được hoàn cảnh của kiếp người quý báu này, nhưng nó sẽ không kéo dài mãi mãi. Cái chết chắc chắn sẽ đến và trước khi nó đến, nếu như mình sống lâu và già nua, thì có lẽ sẽ đau yếu, v.v... Khi nhận ra điều đó, và vì có lòng nhiệt tình đối với bản thân, thật sự muốn cho mình được hạnh phúc, thì ta sẽ không muốn hạnh phúc đó chấm dứt, khi mình qua đời. Chúng ta sẽ muốn hạnh phúc ấy tiếp tục, vì thấy rằng dù mình có tin tưởng vào tái sinh một cách có ý thức hay không, vào thế giới bên kia, hay bất cứ hệ thống tín ngưỡng nào đi nữa, thì ta cho rằng mình sẽ tiếp nối mãi mãi - ngay cả khi về mặt “Bây giờ thì tôi chết rồi.”. Theo cách này, thì chúng ta sẽ chết vĩnh viễn, và có một cái “tôi” là người trải nghiệm cái chết mãi mãi, hay mãi mãi trở thành Hư Không Rộng Lớn. Nhưng thậm chí như vậy, rõ ràng là chúng ta vẫn muốn được hạnh phúc, ngay cả trong cái Hư Không To Lớn đó.

Chúng ta không muốn bất hạnh, điều đó có nghĩa là mình không muốn có những kiếp tương lai tồi tệ hơn. Vậy thì cách tốt nhất để tận dụng tái sinh làm người quý báu, trong khi nó còn tồn tại, là đảm bảo mình sẽ tiếp tục có được hạnh phúc trong tương lai. Chúng ta đã bắt đầu tự chăm sóc bản thân, và quan tâm không chỉ cho hiện tại, mà còn nhìn về tương lai. Khi nghĩ về những kiếp tương lai, chúng ta sẽ có một thái độ rất xây dựng và lành mạnh, đối với việc chăm sóc bản thân. Trên thực tế, thái độ lành mạnh nhất mà mình có thể phát triển, là tìm cách lánh xa rắc rối, khổ đau và bất hạnh.

Với tất cả những điều này trong tâm, chúng ta sẽ tìm kiếm một hướng đi an toàn, một cách để lánh xa nỗi khổ trong tương lai, vì nghĩ rằng: “Tôi rất sợ khổ, tôi thật không muốn nó là một phần trong tương lai của mình.”. Sau khi quyết định điều này, chúng ta sẽ thật sự đưa phương hướng an toàn ấy, pháp quy y ấy, vào trong đời sống. Phương hướng này mà Phật, Pháp, Tăng nêu ra, và ở mức độ tối hậu, là việc thành tựu chân diệt của nhân tạo ra các vấn đề, do đó, là chân diệt của nỗi khổ, và để có được chứng ngộ, tức chân đạo sẽ đưa đến chân diệt, cách mà chư Phật đã chứng ngộ viên mãn, và Thánh Tăng đã thực hiện một phần nào.

Để tiếp tục bài bình luận ngắn gọn này, ta sẽ thấy rằng điều đầu tiên mà mình phải làm khi quy y, là tránh nhân tạo khổ, là cái gọi là “khổ vì đau khổ”, nghĩa là bất hạnh và đau đớn. Đó là những điều mình chú trọng vào, khi nghĩ về những tái sinh tồi tệ nhất, mà chúng ta có thể trải nghiệm, và cách mà mình không muốn trải nghiệm bất kỳ điều gì trong những điều này. Trước tiên, chúng ta sẽ cố gắng đoạn trừ nhân tạo ra những tái sinh tồi tệ nhất, bởi vì khi thật sự quan tâm đến bản thân, thì ta sẽ xem những kiếp tương lai và những gì mình có thể trải nghiệm một cách nghiêm túc.

Hơn nữa, phải hiểu rằng nếu như mình đang đau khổ, thì đó là kết quả của ác nghiệp. Mặt khác, nếu như đang hạnh phúc, thì đó là kết quả của thiện nghiệp, không tạo ra ác nghiệp, bất cứ khi nào mình cảm thấy muốn hành động theo cách đó. Ví dụ về ác nghiệp là sát sanh, trộm cắp, nói dối, tà dâm, v.v... Loại hành vi này thường xảy ra, khi mình chịu sự tác động của phiền não như ham muốn, tham lam, sân hận hay si mê. Khi những phiền não này phát sinh, khiến cho mình tạo ra ác nghiệp một cách cưỡng ép, thì ta sẽ nhận thấy từ định nghĩa của phiền não, đó là một tâm trạng khiến cho mình không an lạc và mất đi tính tự chủ. Chúng ta sẽ cảm thấy khó chịu, nói chung là không vui. Vì mất tự chủ, nên mình mới hành động một cách cưỡng ép.

Nếu như mình tạo ác nghiệp, với tâm trạng phiền não, không vui và không an lạc, thì hãy sử dụng một ví dụ mà dịch giả của tôi đã chia sẻ với tôi trên đường đến đây, là hành vi của mình giống như việc nâng một tảng đá lên, và đặt nó lên cây cột. Chúng ta sẽ tạo ra một hành động, rồi từ động năng của hành vi ấy, sẽ tạo ra tiềm năng của năng lượng hiện tại của tảng đá ở trên cây cột. Có tiềm năng của năng lượng ở đó. Như trong vật lý với định luật bảo toàn vật chất và năng lượng, động năng bây giờ là năng lượng ở dạng tiềm năng. Trong nhiều hoàn cảnh khác nhau, cây cột có thể bị gẫy, và tiềm năng của năng lượng đó sẽ lại biến đổi thành động năng, khi tảng đá rơi xuống. Nó sẽ tạo ra hơi nóng, hay bất cứ thứ gì, khi rơi xuống mặt đất.

Thế thì động năng này tương ứng với cách mà nghiệp lực trổ, sẽ ở trong những ác nghiệp xảy ra về sau. Nếu như nghĩ về quá trình động năng này trở thành tiềm năng, rồi trở thành động năng trở lại, thì trong trường hợp này, toàn bộ tiến trình đều tiêu cực, do phiền não thúc đẩy, tràn đầy bất hạnh. Nó sẽ bắt đầu có ý nghĩa, rằng mình sẽ trải nghiệm khổ đau như kết quả của ác nghiệp, bởi vì hành vi tiêu cực được thực hiện với tâm trạng không vui.

Về cơ bản thì trong phạm vi sơ căn này, chúng ta sẽ áp dụng tính tự chủ. Khi có cảm giác muốn tạo ra ác nghiệp, cảm thấy sự căng thẳng vì muốn nói dối, làm tổn thương người nào, hay nói điều gì ác độc, vân vân, thì ta sẽ kềm chế điều đó, vì nhận ra nó sẽ tạo ra thêm bất hạnh, hay đau khổ.

Tạm thời, với sự kềm chế này, ít nhất là ngay trước mắt, mình có thể tránh được những tái sinh tồi tệ hơn, và nỗi khổ ô trược trong những kiếp tương lai. Tuy vậy, chúng ta vẫn chưa hoàn toàn đoạn diệt nhân tạo khổ. Nói một cách chủ yếu, thì những điều mà chúng ta đang lánh xa ở mức độ này là những tái sinh tồi tệ hơn trong những kiếp sau. Chúng ta vẫn sẽ có những lúc bất hạnh, ngay cả khi có được tái sinh làm người thật quý báu. Không phải mình đã hoàn toàn diệt trừ nỗi khổ vì đau khổ, mà ít nhất là có thể phấn đấu và có được kiếp người quý báu một lần nữa. Nói chung thì đây thật sự là điều mình mong muốn, để có thể tiếp tục đường tu.

Top