Diệu Đế Thứ Hai: Tập Đế

Diệu đế đầu tiên nêu ra nỗi khổ thật sự mà tất cả chúng ta đều trải qua. Nếu muốn phát tâm chấm dứt tất cả những nỗi khổ này, thì mình phải xác định đúng nguyên nhân thật sự tạo ra chúng. Vấn đề thật sự mà ta phải đối mặt không chỉ là việc trải qua nỗi bất hạnh và bất toại nguyên, hạnh phúc ngắn ngủi xen kẽ với khổ đau bất ngờ trong mọi lúc, và mình cứ khiến cho chúng phát sinh hoài, mà kinh khủng hơn nữa là ta cũng tiếp tục có những loại cơ thể và trí óc hạn hẹp là nền tảng của việc trải nghiệm những thăng trầm cứ lặp đi lặp lại một cách vô tự chủ. Như câu nói: "Nếu không có đầu, thì bạn sẽ không bị nhức đầu!". Dù điều đó nghe có vẻ khá phiến diện, nhưng có một vài sự thật trong đó. Và điều kỳ diệu là Đức Phật không chỉ tìm ra nguyên nhân chân thật tạo ra chứng đau đầu, mà còn của việc những loại đầu sẽ bị đau nhức tiếp tục tồn tại nữa. Ngài tiết lộ rằng nguyên nhân thật sự là vì chúng ta không có ý thức, hay vô minh về nhân quả và thực tại.

Vô Minh Về Cách Mình Hiện Hữu

Hiện nay, ở đầu thế kỷ 21, chúng ta đang sống trong thời đại mà thông tin sai lầm tràn lan khắp nơi, và nhiều người tin vào cái gọi là “chân lý thay thế”. Có một sự bùng nổ về điều mà hàng ngàn năm trước, Đức Phật đã chứng ngộ là nguyên nhân chân thật tạo ra mọi nỗi khổ – đó là sự vô ý thức, đôi khi được gọi là “vô minh”. Việc không nhận thức được điều này không có nghĩa là không biết cách Internet (mạng lưới điện tử toàn cầu) hoạt động như thế nào. Đúng hơn thì đó là việc không nhận thức và mê lầm về ảnh hưởng lâu dài từ hành vi của mình, đàng sau điều đó là vô minh và mê lầm về thực tại, đặc biệt là cách chúng ta tồn tại. Điều khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn là chúng ta tin rằng tri kiến sai lầm của mình hoàn toàn đúng đắn.

Hãy xem xét kỹ hơn một chút. Tất cả chúng ta đều có kinh nghiệm về một giọng nói trong đầu, nói về “tôi, tôi, tôi”. Dựa vào đó, ta tự động tin rằng có một thực thể có thể tìm thấy, được gọi là “tôi”, tách rời với cơ thể và tâm trí, đang nói tất cả những điều này. Niềm tin mê lầm này càng được củng cố thêm, bởi vì bất cứ khi nào mình phàn nàn trong đầu về những gì đang xảy ra với “tôi” hoặc nghĩ về những điều mà “tôi” sẽ làm sau đó, thì có vẻ như có một thực thể cụ thể nào đó, gọi là “tôi”, là điều mà mình đang lo lắng. Dĩ nhiên chúng ta tồn tại, vì Đức Phật không phủ nhận điều này. Vấn đề là mình không tồn tại theo cách mà ta cảm thấy như mình đang tồn tại. Chúng ta không ý thức được sự thật đó, mà tin tưởng một cách mãnh liệt vào thực tại khác biệt này, nên mới hoàn toàn mê lầm.

Top