Phát Triển Một Xã Hội Lành Mạnh

40:33

Dẫn Nhập

Một trong những nguyên tắc quan trọng nhất trong Phật giáo Tây Tạng là duyên khởi. Không có pháp nào tồn tại hay có thể tự nó sinh khởi mà không liên quan và dựa vào các yếu tố khác. Hơn nữa, vạn pháp sinh khởi từ một phức hệ của nhiều nguyên nhân và hoàn cảnh; không có điều gì phát sinh mà chỉ dựa vào một nguyên nhân, hoặc không có nguyên nhân nào cả. Ví dụ, ở lãnh vực bên trong thì một cơ thể lành mạnh phụ thuộc vào tất cả các cơ quan nội tạng và hệ thống trong cơ thể hoạt động đúng đắn và hài hòa với nhau. Ở lãnh vực bên ngoài thì sức khỏe tốt cũng phụ thuộc vào thuốc men, dinh dưỡng, sự chăm sóc tử tế của người khác, môi trường, v.v. Tương tự như vậy, ở lãnh vực bên trong thì một xã hội lành mạnh phụ thuộc vào tất cả các nhóm thành viên hợp tác với nhau và làm việc hài hòa với nhau. Ở  lãnh vực bên ngoài thì sức khỏe xã hội cũng phụ thuộc vào các yếu tố kinh tế, chánh trị và môi trường, cũng như tình hình thế giới nói chung.

Đạo đức cũng đóng một vai trò quan trọng trong việc mang lại sức khỏe cho cả hai, cá nhân và xã hội. Nếu mọi người không rèn luyện đạo đức tự giác để kềm chế lối sống và hành vi không lành mạnh, và áp dụng lối sống và hành vi lành mạnh, thì họ sẽ bị bệnh. Tương tự như vậy, nếu các nhóm trong một xã hội không đề cao các nguyên tắc đạo đức mà họ cùng áp dụng thì xã hội cũng bị bệnh. Quan trọng nhất trong số các nguyên tắc đạo đức này là việc kềm chế hành vi vị kỷ và thay vì vậy, tham gia vào hành động vị tha, với sự quan tâm chân thành đối với phúc lợi của người khác.

Trong các xã hội đa văn hóa, mỗi nhóm thành viên có tôn giáo hoặc triết lý riêng để cung cấp thông tin và hướng dẫn hành vi đạo đức của họ, và một số thành viên trong xã hội không theo bất kỳ tôn giáo hay triết lý cụ thể nào cả. Đối với mỗi nhóm thì phương pháp giảm thiểu tâm vị kỷ và trưởng dưỡng lòng vị tha có thể khác nhau, nhưng nếu mục đích đều giống nhau, đó là tạo ra một xã hội đa văn hóa hài hòa và hạnh phúc, thì một xã hội như vậy sẽ phát sinh nhờ vào sự hiểu biết, tôn trọng và hợp tác của tất cả các nhóm thành viên trong xã hội ấy.

Để minh họa điểm này, hãy tưởng tượng bạn là một trong những hành khách trên chiếc tàu nghiên cứu, bị mắc kẹt trong tảng băng ngoài khơi Nam Cực vào tháng 12 năm 2013. Năm mươi hai nhà khoa học và khách du lịch lâm vào cảnh khó khăn ở đó trong mười ngày, thậm chí phi hành đoàn của con tàu đã bị kẹt ở đó lâu hơn, sau khi hành khách được một chiếc tàu Trung Quốc đưa đến nơi an toàn, khi chiếc tàu này đến cứu họ. Trong thử thách gay go này, không ai biết họ sẽ bị mắc kẹt bao lâu, trước khi được giải cứu. Cách duy nhất để nhóm người này tồn tại trong môi trường khó khăn và nguồn thực phẩm hạn chế là hợp tác với nhau. Nếu mỗi người lo lắng cho bản thân một cách ích kỷ thì điều đó sẽ là một thảm họa. Chìa khóa cho sự sống còn của họ là tất cả mọi người đều tuân theo các nguyên tắc đạo đức cơ bản, mặc dù họ xuất thân từ các bối cảnh tôn giáo và văn hóa khác nhau.

Hãy tưởng tượng trong số các hành khách có các nhà lãnh đạo tinh thần từ các cộng đồng Phật giáo, Hồi giáo, Cơ Đốc giáo và Khổng giáo, và cũng có một nhà lãnh đạo thế tục được mọi người trên tàu tôn trọng, kể cả những người không theo tôn giáo hay triết lý có tổ chức. Các nhà lãnh đạo này sẽ phải đối diện với sự thách thức này như thế nào? Cách suy nghĩ của mỗi người trong số họ ra sao, và mỗi người sẽ khuyên nhủ những người khác trong nhóm như thế nào? Cuối cùng thì mọi người đều lo lắng và sợ hãi, thậm chí một số hành khách còn tức giận với những gì đã xảy ra, hoặc gây gổ với người khác, và hầu hết đều phiền muộn.

Top