Tâm Trạng Cần Thiết Để Thiền Quán Về Bồ Đề Tâm

Kệ Thể Hiện Lòng Tôn Kính Và Kệ Số 1

Tác Giả, A Đề Sa

Bồ Đề Bảo Xuyến (Phạn ngữ: Bodhisattva-mani-avali) được đạo sư vĩ đại Ấn Độ A Đề Sa sáng tác (Atisha Dipamkarashrijnana, 982-1054). Là một đạo sư vĩ đại của Tu Viện Vikramashila, ông rất quan tâm đến việc sở hữu và bảo tồn các giáo pháp về bồ đề tâm, là giáo pháp không được phổ biến rộng rãi ở Ấn Độ.

Có ba dòng truyền thừa Kinh điển Đại thừa xuất phát từ Đức Phật, không chỉ hai dòng như thường được đề cập trong những lời cầu nguyện với dòng truyền thừa. Một dòng truyền thừa là những giáo pháp lan rộng liên quan đến bồ đề tâm, một dòng truyền thừa khác là những giáo pháp thậm thâm, liên hệ đến Không tướng (tánh Không) - cả hai đều có mặt ở Ấn Độ ở một mức nào đó. Ngoài ra, có một dòng truyền thừa hành trì bồ đề tâm. Đây là những gì mà A Đề Sa muốn học hỏi. Để làm điều này thì ông đã thực hiện một chuyến đi mất 13 tháng để đến Sumatra, để nghiên cứu pháp tu này với bậc thầy vĩ đại Serlingpa, người nắm giữ dòng truyền thừa này.

Sau khi đã nghiên cứu giáo pháp của dòng truyền thừa hành trì này, mà sau này được biết như pháp luyện tâm (lojong), thì A Đề Sa đã trở về Ấn Độ. Sau đó, ông được thỉnh mời đến Tây Tạng. Vào thời điểm đó ở Tây Tạng thì giáo pháp đã suy tàn. Phật pháp đã suy tàn một cách nghiêm trọng đến mức có rất nhiều sự hiểu lầm liên quan đến giáo pháp. Do đó, A Đề Sa được thỉnh mời để làm sống lại giáo pháp đúng đắn. Sau khi thực hiện một cuộc hành trình rất khó khăn đến Xứ Tuyết thì ông bắt đầu vòng ban truyền giáo pháp thứ hai ở đó, và cũng ban truyền pháp tu bồ đề tâm.

A Đề Sa cũng được ghi nhận là tác giả của tác phẩm lam-rim đầu tiên về đường tu tuần tự đến giác ngộ. Truyền thống Kadam được truy tầm từ A Đề Sa và đại đệ tử Tây Tạng của ông, tức Dromtonpa (1005-1064), và những người tu tập theo truyền thống này được gọi là các hành giả “Kadampa”. Trên thực tế thì Bồ Đề Bảo Xuyến được bao gồm trong Bộ Giáo Pháp Cha của “Quyển Sách Kadam” (the Father Set of Teachings of “The Book of Kadam”), cùng với sự khai triển về mỗi câu kệ do A Đề Sa nêu ra, để trả lời cho những thắc mắc mà Dromtonpa nêu ra, vì Dromtonpa là “cha” của truyền thống Kadam.

Gampopa, trong truyền thống Kagyu, đã kết hợp các dòng truyền thừa từ truyền thống Kadam với giáo pháp Đại Thủ Ấn (Mahamudra). Kết quả là các giáo pháp  bồ đề tâm và luyện tâm được nhấn mạnh trong các truyền thống Kagyu có nguồn gốc từ chính ông. Các trường phái Sakya và Nyingma cũng đã áp dụng pháp luyện tâm hoặc giáo huấn lojong này. Thế thì rõ ràng là giáo pháp lojong đóng vai trò chính trong sự phát triển của Phật giáo ở Tây Tạng. Tôi nghĩ điều trọng đại là tác phẩm này xuất hiện như tác phẩm đầu tiên trong bộ sưu tập của một trăm pháp luyện tâm bằng tiếng Tây Tạng. Điều này cho thấy theo nhiều cách rằng tác phẩm này là một trong những tiền thân của thể loại này.

Cuối cùng thì truyền thống Kadam đã chia thành ba dòng truyền thừa.Tông Khách Ba (Tsongkhapa) đã kết hợp chúng lại với nhau một lần nữa, và khởi đầu truyền thống Gelug, là điều tiếp nối truyền thống Kadam này, kết hợp Kinh điển và Mật điển. Cuối cùng thì A Đề Sa cũng là một đạo sư Mật tông, dù ông giữ kín pháp tu của mình. Tuy nhiên, chúng ta có thể thấy các dấu hiệu về việc tu tập Mật tông của Ngài ở một số điểm trong tác phẩm Bồ Đề Bảo Xuyến.

Top