Từ Bỏ Nỗi Khổ Của Luân Hồi

Nỗi Khổ Của Những Cõi Cao Hơn

Một con người tâm linh, hay hành giả tu tập Pháp, là người tu tập để tạo lợi lạc cho những kiếp tương lai, và hơn thế nữa. Thế thì một người như vậy, ở cấp độ sơ căn, sẽ tuân theo đạo đức không tạo thập ác. Họ sẽ tạo thiện hạnh, để có được tái sinh tốt hơn và vân vân. Một người như vậy có cấp độ động lực sơ căn. Trên thực tế, khi quy y bằng cách đưa một phương hướng an toàn và tích cực vào trong đời sống thì một người như vậy có thể có được tái sinh như một con người, hay như một vị trời. Tuy nhiên, nếu chỉ hài lòng với bấy nhiêu đó thì không đủ. Đó là vì ngay cả khi một người như vậy được tái sinh thành người hay chư Thiên thì những tình huống này vẫn nằm trong phạm vi của sự tồn tại bắt buộc, và hạnh phúc mà họ đạt được là dạng hạnh phúc thế tục, dễ hư hoại.

Trên thực tế thì tất cả những trạng thái mà họ đạt được chỉ là ví dụ về chân khổ, hoặc những vấn đề thật sự. Trên cơ sở đã được tái sinh thành một con người hay một vị trời thì mình có thể tiếp tục tu tập và đạt được tâm định tĩnh, shamatha. Và trên cơ sở có một tâm định tĩnh như vậy thì ta có thể tái sinh ở một trong những cõi cao hơn. Trong một giai đoạn như vậy, nếu như mình tái sinh vào cõi giới có sắc tướng thanh tao (sắc giới), thì sẽ không có bất cứ biểu hiện phiền não nào liên quan đến cõi giới của dục vọng giác quan (dục giới). Tương tự như vậy, nếu như tái sinh vào cõi giới của chúng sinh vô sắc (cõi vô sắc), thì sẽ không có bất kỳ biểu hiện phiền não nào liên quan đến sắc giới. Khi đi lên những cõi giới ngày càng cao hơn trên các cõi trời thì tình trạng ở đó càng khác biệt hơn, từ tầng trời này đến tầng trời khác. Ví dụ như mặt đất của những nơi này được làm bằng châu báu ngọc ngà. Cơ thể của chúng sinh ở đó rất thanh tú và đẹp đẽ, và những nét đặc thù càng trở nên kỳ diệu hơn, khi càng lên trên những tầng trời cao hơn.

Tuy nhiên, ngay cả khi được sinh ra ở một trong những cõi cao hơn này, nơi mà tất cả mọi thứ đều rất đáng yêu và tốt đẹp, thì ta vẫn có một cách tồn tại bắt buộc, vẫn phải trải qua những vấn đề cứ tái diễn một cách bất tự chủ trong luân hồi. Ví dụ như mình có thể được tái sinh ở một trong những cõi cao hơn, nhưng sau đó thì tình huống tái diễn bất tự chủ lại xảy ra, khi mình lại rơi vào một tái sinh trong một cõi thấp hơn. Rồi thì một lần nữa, ta có thể được tái sinh trên một cõi cao hơn, thăng giáng thất thường như vậy; nhưng trên thực tế thì chúng ta dành hầu hết thời gian cho những tái sinh tồi tệ hơn. Nó hoàn toàn không phải là một tình huống thỏa đáng, và cũng tương tự như vậy, nếu như lên đến tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời thì điều duy nhất mà mình có thể làm là đi trở xuống.

Chúng ta có thể thấy rằng việc tái sinh như con người hay một vị trời không có bản chất tuyệt vời nào cả, và chỉ liên quan đến những vấn đề cứ tái diễn một cách bất tự chủ. Dựa trên sự hiểu biết và nhận thức đó thì một sự nghi ngờ có thể phát sinh trong tâm ta, rằng có lẽ không cần phải cố gắng để có một tái sinh như vậy, và không cần phải giữ đạo đức tránh hành vi thập ác, để được tái sinh như một con người hay một vị trời, nhưng vấn đề không phải là cảm thấy thỏa mãn, khi có được một trong những tái sinh tốt đẹp hơn như vậy, mà là mong muốn đạt được tái sinh như vậy để tạo lợi lạc tốt hơn cho tha nhân, và ở trong hoàn cảnh mà mình có thể tiến triển hơn nữa về mặt tâm linh. Chúng ta sẽ không thể thực hiện một trong những điều đó, trừ khi đã có được một tái sinh như vậy.

Top