Hạ Những Bức Tường Xuống

Cách Tiến Hành

Tôi muốn điều hành hội thảo này như là cho bạn một hộp sô cô la hàng mẫu. Điều đó có nghĩa là một chút hương vị của chủ đề này, và một chút hương vị của chủ đề kia trong đạo Phật. Vì vậy nên hội thảo sẽ không được tổ chức một cách hợp lý. Hãy để tôi cho bạn một cảm giác về những gì tôi có trong đầu. Chẳng hạn như cách tiêu chuẩn để bắt đầu bất cứ buổi thuyết Pháp nào là thiết lập hay phát khởi động lực. Thật ra thì điều đó không dễ lắm. Tôi không nhận thấy điều đó rất dễ thực hiện, bởi vì chúng ta phải cân bằng cẩn thận giữa việc chỉ nói những lời trong đầu, và thật sự cảm nhận điều gì trong thân tâm của mình.

Tôi nghĩ đối với nhiều người trong chúng ta thì thật khó xác định rõ ràng ý nghĩa của việc cảm nhận điều gì, đặc biệt là một động lực. Ý tôi là chúng ta có thể cảm thấy buồn, và mình biết cảm giác đó ra sao. Nhưng để cảm nhận một động lực thì không dễ biết nó đang nói đến điều gì. Đó là những vấn đề mà tôi nghĩ rất thú vị để giải quyết trong cuối tuần này. Chúng là những vấn đề khá khó khăn, không dễ dàng. Tôi nghĩ điều đó sẽ có ích hơn là “Đức Phật có bao nhiêu tướng giác ngộ?”, rồi thì tôi sẽ đưa ra một con số, không phải là loại thắc mắc như vậy. Nhưng một lần nữa, như tôi đã nói vào lúc đầu, tôi đã gặp rất nhiều khó khăn khi chỉ cố đưa ra loại vấn đề như vậy theo một trật tự hợp lý. Tôi thích mọi việc xảy ra một cách khá thứ tự, nhưng điều này không đơn giản như vậy.

Điều này nêu ra một điểm rất thú vị, mà tôi nghĩ có lẽ phù hợp với nhiều người, đó là thường thì chúng ta không chỉ có định kiến chung chung, giống như mọi thứ cần phải đi theo một trật tự hợp lý, nhưng sâu thẳm hơn thì mình muốn có quyền tự chủ. Khi có quyền tự chủ và mọi việc “đi theo trật tự”, hoặc ít nhất là khi nghĩ rằng mình có thể kiểm soát sự việc, thì dù sao đi nữa, ta sẽ thấy an toàn hơn một chút. Chúng ta nghĩ rằng mình biết những gì sắp xảy ra, nhưng cuộc đời không như thế. Chúng ta không thể luôn luôn kiểm soát vấn đề, và mọi việc không thể luôn luôn đi theo “trật tự”. Mặt khác là mình thích trao quyền kiểm soát cho người khác, để họ kiểm soát mình, hay kiểm soát tình hình mà mình đang ở trong đó. Nó cũng là một vấn đề tự chủ.

Nhưng không ai, không phải chúng ta hay bất kỳ ai khác, có thể kiểm soát những gì xảy ra trong cuộc sống. Điều gì xảy ra sẽ chịu tác động của một triệu yếu tố, không chỉ của một người. Do đó, việc buông bỏ là điều cần thiết, theo nghĩa là buông bỏ sự bám chấp mạnh mẽ này đối với một “cái tôi” vững chắc, tồn tại một cách độc lập với tất cả những thứ khác, và muốn có sự tự chủ, bất kể điều gì xảy ra quanh nó. Nó là “cái tôi” vững chắc, nghĩ rằng nó sẽ thiết lập sự tồn tại an toàn của mình bằng cách có tự chủ. Nó thích nghĩ rằng, “Nếu như có quyền tự chủ thì mình sẽ tồn tại. Nếu như mất quyền kiểm soát thì mình không thật sự hiện hữu. Khi tu tập theo đường tu nhà Phật thì điều cần thiết là từ bỏ ý tưởng làm người “tự chủ”. Điều đó cũng có nghĩa là từ bỏ mặt kia của vấn đề, đó là trao quyền kiểm soát cho người khác, đặc biệt là cho vị bổn sư, đạo sư, để họ giữ quyền kiểm soát. Nó cũng là một vấn đề giống nhau. Phải khắc phục cả hai mặt của việc kiểm soát.

Tôi nghĩ điều rất cần thiết vào cuối tuần này, vì chúng ta sẽ xử lý các vấn đề của con người, là nói chuyện với nhau như những con người. Thế thì tôi sẽ nói với bạn như một con người nói chuyện với một người khác. Tôi hy vọng rằng tôi sẽ luôn nói với tư cách là một con người với một người khác, chứ không phải là một người có thẩm quyền đứng sau bục giảng, như thể là tôi có tất cả câu trả lời.

Tôi nghĩ rằng thay vì cố gắng kiểm soát và có một chương trình đi theo thứ tự hợp lý, thì tốt hơn là nên để cho thời gian của cuối tuần này mở ra như vẽ một bức tranh. Chúng ta sẽ chấm phá một nét nhỏ ở đây và một nét nhỏ ở kia, thay vì cố gắng trình bày rất thứ tự. Vì rất nhiều chủ đề mà chúng ta có thể thảo luận vào cuối tuần này sẽ trùng lập và tương quan với nhau, nên tôi nghĩ đó là cách hợp lý nhất mà chúng ta có thể tiến hành buổi hội thảo.

Top