Những Sự Hiểu Lầm Thông Thường Về Đạo Phật

Có nhiều sự hiểu lầm khác nhau về đạo Phật, và chúng phát sinh vì nhiều lý do khác nhau. Một số là đặc trưng về văn hóa Tây phương hoặc Á châu, và các nền văn hóa khác, chịu ảnh hưởng của tư tưởng phương Tây hiện đại. Một số xuất phát từ các khu vực văn hóa khác, chẳng hạn như tư tưởng truyền thống của Trung Quốc. Nói chung thì có thể có sự hiểu lầm phát sinh nhiều hơn, vì phiền não của người dân. Cũng có thể có những sự hiểu lầm phát sinh từ vấn đề tài liệu khó hiểu. Hiểu lầm cũng có thể phát sinh vì vị thầy không giải thích rõ ràng, hoặc không giải thích một số vấn đề, nên chúng ta lại phóng chiếu vào đó những điều mà mình cho là ý nghĩa của nó. Cũng có thể là chính giảng sư hiểu sai về giáo pháp, bởi vì không phải tất cả các giảng sư đều có trình độ đầy đủ: nhiều người được gởi đi dạy, hoặc yêu cầu giảng dạy trước khi có đủ điều kiện. Ngoài ra, ngay cả khi giảng sư giải thích mọi việc rõ ràng, nhưng chúng ta có thể không nghe rõ, hay sau đó có thể không nhớ chúng một cách đúng đắn, hoặc không ghi chép đầy đủ, thậm chí có thể chẳng bao giờ đọc lại chúng. Mặc dù có rất nhiều khái niệm sai lầm nảy sinh bằng những cách này, nhưng hãy cố gắng làm sáng tỏ một số vấn đề phổ biến nhất về một vài chủ đề chung, dù mình có thể thảo luận nhiều hơn rất nhiều.

Những Sự Hiều Lầm Chung Về Đạo Phật

Nghĩ Rằng Đạo Phật Bi Quan

Giáo huấn đầu tiên mà Đức Phật ban cho là Tứ Diệu Đế, và điều đầu tiên trong số đó là “chân khổ”. Dù nói về sự bất hạnh, về những hình thức hạnh phúc bình thường, hay kinh nghiệm luân hồi bao trùm khắp nơi thì tất cả đều là khổ. Tuy nhiên, “khổ” là một danh từ khá khắc nghiệt trong tiếng Anh. Ý nghĩa ở đây là tất cả các trạng thái này đều bất toại nguyên và có vấn đề, vì mọi người đều muốn hạnh phúc và không ai muốn bất hạnh, nên phải khắc phục những vấn đề trong cuộc sống.

Có sự hiểu lầm là đạo Phật nói rằng có điều gì không ổn với việc cảm nhận hạnh phúc, nhưng hình thức hạnh phúc thông thường của chúng ta có những thiếu sót, chúng không bao giờ lâu dài, chẳng bao giờ toại nguyện, và khi chúng kết thúc thì mình luôn muốn có nhiều hơn nữa. Nếu như có quá nhiều thứ mà mình ưa thích, chẳng hạn như thức ăn mà mình thích nhất, thì ta sẽ thấy chán, và không thấy vui khi ăn thêm nữa. Vì vậy nên đạo Phật dạy ta phấn đấu cho hạnh phúc xuất phát từ việc thoát khỏi tất cả những tình huống bất toại nguyện này. Điều đó không có nghĩa là mục tiêu cao nhất là không cảm thấy gì cả. Điều đó có nghĩa là có nhiều loại hạnh phúc, và những gì chúng ta thường trải qua, dù tốt hơn là bất hạnh, nhưng không phải là mức độ hạnh phúc đầy đủ nhất mà mình có thể trải nghiệm.

Nghĩ Rằng Vô Thường Có Ý Nghĩa Tiêu Cực

Có một sự hiểu lầm, khi nghĩ về vô thường về mặt chỉ áp dụng cho hạnh phúc thông thường, rằng nó sẽ chấm dứt và biến thành bất toại nguyện và bất hạnh. Vô thường cũng ngụ ý rằng bất kỳ giai đoạn bất hạnh cụ thể nào trong cuộc sống của chúng ta cũng sẽ chấm dứt. Điều đó mở ra khả năng chữa lành và tận dụng những cơ hội mới để cải thiện tình hình trong đời sống. Do đó, đạo Phật cung ứng rất nhiều phương pháp để thay đổi thái độ và quan điểm của chúng ta về cuộc sống và cuối cùng, để đạt được giải thoát và giác ngộ. Tất cả những thay đổi như thế cũng tuân theo nguyên tắc vô thường cơ bản.

Nghĩ Rằng Đạo Phật Là Một Hình Thức Của Chủ Nghĩa Hư Vô

Đức Phật dạy nguyên nhân thật sự của những khó khăn trong đời sống của tất cả mọi người là vì vô ý thức (vô minh) về thực tại, cách mà họ cũng như người khác và mọi thứ tồn tại. Ngài dạy Không tướng (tánh Không) là pháp đối trị với sự vô minh này. Việc cho rằng tánh Không là một hình thức của chủ nghĩa hư vô, và Đức Phật nói rằng không có gì tồn tại là một sự hiểu lầm - bạn không tồn tại, người khác không tồn tại, vấn đề của bạn không tồn tại - nên giải pháp cho vấn đề của bạn là nhận thức rằng không có gì hiện hữu.

Tánh Không không hề có nghĩa như vậy. Chúng ta phóng chiếu vào thực tại những cách mà các pháp không thể tồn tại như vậy, chẳng hạn như cô lập và độc lập với tất cả những pháp khác. Chúng ta không biết rằng tất cả các pháp đều tương quan và phụ thuộc vào tất cả những pháp khác một cách toàn diện và hữu cơ. Sự mê lầm về điều này theo thói quen khiến tâm ta làm cho mọi thứ có vẻ tồn tại theo những cách bất khả dĩ, giống như trang mạng này dường như tồn tại như vậy, hoàn toàn độc lập với hàng chục ngàn giờ làm việc của hơn một trăm người tạo ra nó. Cách tồn tại bất khả dĩ này không tương ứng với bất cứ điều gì chân thật. Tánh Không là sự vắng mặt của bất kỳ sự ám chỉ nào tương ứng với vọng tưởng của mình về những cách bất khả dĩ. Không có gì tự nó tồn tại; điều đó không có nghĩa là không có gì tồn tại.

Top