Ý Nghĩa Của Tăng Đoàn

Định Nghĩa Tăng Đoàn Và Tăng Bảo

"Sangha" là tiếng Phạn, theo nghĩa đen có nghĩa là một cộng đồng kết hợp và chung sống với nhau. Vì vậy mà đôi khi, tôi sử dụng thuật ngữ “mạng lưới”, vì tất cả những người, hay những điều này được kết hợp với nhau, tương tác và tạo thành một tổng thể. Ở một mức độ, nó có thể nói về một nhóm người sinh sống, sinh hoạt và làm việc với nhau như một cộng đồng. Ở một mức độ khác, nó có thể đề cập đến một cộng đồng của sự tịnh hóa và chứng ngộ trong một dòng tâm thức cũng tồn tại với nhau, tương tác và làm việc với nhau. Nói một cách chính xác hơn thì ở mức độ thứ hai này, Tăng đoàn (sangha) đề cập đến sự chân diệt của chân khổ và nguyên nhân thật sự tạo ra chúng, cộng với chân đạo, dẫn đến việc thành tựu chân diệt này trong dòng tâm thức của một thánh nhân (ayra). Vị thánh nhân đó có thể là mình, hay người khác. Những chân diệt và chân đạo này cũng tạo thành một Tăng đoàn, một cộng đồng chung sống với nhau, nói cách khác là tồn tại và sinh hoạt với nhau.

Thay vì dịch thuật ngữ “sangha”, người Trung Quốc đã phiên âm chữ này, bằng cách sử dụng chữ “seng-jia” (僧伽), hoặc đơn giản là “seng” (僧), nghe giống như Sangha. Đó là thuật ngữ cổ điển mà họ sử dụng cho một thành viên trong tu viện: một nhà sư, một người của Tăng đoàn; nó cũng có nghĩa là một Tăng đoàn theo nghĩa cao hơn. Chúng ta cũng sử dụng chữ "Sangha", thay vì dịch nó sang tiếng Anh.

Người Tây Tạng không chỉ dùng chữ “Sangha” như chúng ta hay người Trung Quốc đã làm. Họ đã dịch nó thành chữ "gendun" (dge-‘dun), có nghĩa là “những người, hay những điều có chủ ý về một mục tiêu có tính xây dựng. Gen là “có tính xây dựng”, và dun là “có chủ ý”. Mục tiêu mang tính xây dựng đó là giải thoát hay giác ngộ. Vậy thì có thể có một cộng đồng của những người đang hướng về, hay có chủ ý để thành tựu giải thoát hay giác ngộ, hoặc cũng có thể có sự tịnh hóa và chứng ngộ trong dòng tâm thức, và theo một nghĩa nào đó, có chủ ý, hay nhắm vào việc đạt được mục tiêu, cũng là giải thoát hay giác ngộ.

Tôi luôn nghĩ điều hữu ích là nhìn vào các từ ngữ, để trước tiên là có cảm nhận về ý nghĩa của chúng. Chẳng hạn như khi nhìn vào chữ thường được dịch là “quy y”, thì tiếng Phạn là sharanam, có nghĩa là bảo vệ. Vậy thì chữ “quy y” có nghĩa là chọn lựa sự bảo vệ. Điều này ngụ ý đó là một quá trình tích cực, mà chúng ta đang làm điều gì, chứ không chỉ ngồi đó và nhận được sự bảo vệ. Đó là lý do tại sao tôi gọi nó là “noi theo phương hướng an toàn”, đó là đưa một phương hướng an toàn vào trong đời sống, hướng về điều đó trong cuộc sống của mình, và làm như vậy để được bảo vệ, thoát khổ. Chúng ta cũng có thể nhận được sự bảo vệ từ người khác, với ý nghĩa là họ có thể cung cấp cho mình một mô thức, về cách bảo vệ bản thân. Đức Phật là một tấm gương, vì chúng ta muốn trở thành như thế, và nếu đạt được mục tiêu này, thì ta sẽ được bảo vệ, để thoát khỏi sợ hãi và đau khổ. Nói cách khác là nếu như chịu tu tập giáo pháp của Đức Phật, như cách để trở thành một vị Phật, thì ta sẽ tự bảo vệ bản thân, để thoát khổ.

Vai trò của Tăng đoàn trong việc này là gì? Người ta thường nói Tăng đoàn giúp mình đi theo chiều hướng ấy. Chúng ta phải xem xét điều đó, để xem nó có nghĩa là gì. Nó có thể có nhiều ý nghĩa.

Khi chúng ta quy y, thì không phải là quy y với Tăng đoàn nói chung, mà là với Tăng Bảo. Tăng đoàn và Tăng Bảo khác nhau. Nếu muốn quy y Tăng Bảo, thì hiển nhiên, phải biết đó là gì. Việc gọi một cộng đồng của những người trong trung tâm Phật giáo là “Tăng đoàn” là điều nguy hiểm, vì nếu như không biết rõ Tăng Bảo là gì, ta có thể nghĩ rằng nó đề cập đến những người trong trung tâm Phật giáo của mình. Rồi nếu cộng đồng đó làm cho mình thất vọng, hay hành xử không đúng đắn, thì ta có thể mất đi tâm quy y, khi nghĩ rằng: “Đây không phải là điều đáng tin cậy.”.

Điều tương tự cũng có thể xảy ra, nếu ta nghĩ rằng Tăng Bảo chỉ đề cập đến chư Tăng Ni, bởi vì có thể có những Tăng Ni có khá nhiều phiền não, và ta có thể nghĩ rằng: “Làm sao tôi có thể quy y với họ đây?”. Nên đó cũng không phải là điều mà Tăng Bảo đề cập đến. Đó là lý do tại sao, nếu như muốn quy y, thì điều rất quan trọng là nhận diện đúng “Tăng Bảo” có nghĩa là gì.

Có những người ở phương Tây nghĩ rằng: “Nếu Tăng Bảo chỉ nói về những người xuất gia, thì chúng ta không cần điều đó. Chúng ta không cần chư Tăng Ni. Chúng ta có thể có đạo Phật hiện đại, mà không cần đến họ.”. Tuy nhiên, hàng xuất gia không phải là điều mà Tăng Bảo đang đề cập đến. Người ta có thể nghĩ rằng truyền thống tu viện là điều gì cổ xưa hay thuộc về thời Trung cổ, và không cần thiết trong xã hội hiện đại. “Chúng ta không cần quy y với Tăng đoàn.”. Đó là một sai lầm lớn, bởi vì trong bối cảnh này, Tăng Bảo không được nhận diện một cách đúng đắn.

Tăng Bảo là gì? Hãy xem những gì mà (1) truyền thống Nguyên thủy, (2) truyền thống Đại thừa mà người Tây Tạng noi theo, và (3) truyền thống Thiền tông nói về nó. Điều này sẽ giúp mình có viễn cảnh rộng rãi hơn. Tôi nghĩ rằng nó cũng rất hữu ích cho việc mở mang đầu óc, và không chỉ bị thu hẹp trong truyền thống Phật giáo Tây Tạng, để xem xét những quan điểm khác trong đạo Phật. Nhờ vậy, ta cũng có thể thấy những điều được chia sẻ với tất cả các truyền thống Phật giáo.

Top