Phát Triển Thái Độ Tích Cực Về Bản Ngã

Tâm Hành Và Cách Cái “Tôi” Tồn Tại

Chúng ta sẽ bắt đầu bàn luận về sự phát triển lành mạnh của bản ngã, thông qua Lam-rim, đường tu tuần tự đến giác ngộ. Chúng ta đã thấy được nhu cầu để phân biệt một cách rõ ràng giữa bản ngã quy ước và bản ngã giả dối, điều phải được bác bỏ. Khi nói về bản ngã hay “tôi”, đó là một sự quy gán trên mỗi sát na kinh nghiệm của mình, được tạo nên từ cái gọi là “ngũ uẩn”.

Mỗi sát na có kinh nghiệm của một loại hoạt động tinh thần (tâm hành) nào đó. Với tâm hành này thì có nội dung, nghĩa là có một đối tượng phát sinh như một tâm ảnh ba chiều, và có một sự tri giác về đối tượng ấy. Nhận thức về điều gì dựa vào ánh sáng, sự rung động của không khí, vân vân, đi vào và đi qua các tế bào giác quan nhạy cảm với ánh sáng và âm thanh trong cơ thể. Sau đó, não bộ và hệ thần kinh biến đổi dữ liệu của các tín hiệu này thành thông tin, hơi giống như một tâm ảnh ba chiều của một hình ảnh, một âm thanh, một mùi hương, vân vân. Đó là những điều chúng ta nhận thấy. Nói một cách tổng quát thì quá trình này mô tả việc tri giác điều gì. Vậy thì tâm hành đòi hỏi việc nhận thức một đối tượng, thông qua việc tạo ra tâm ảnh ba chiều.

Sự sinh khởi của một tâm ảnh ba chiều của một đối tượng, và sự nhận thức về một đối tượng thì tương đương với nhau. Chúng là hai cách mô tả cùng một sự kiện, không xảy ra liên tiếp với nhau. Không phải là trước tiên, một tâm ảnh ba chiều sẽ sinh khởi, rồi người ta sẽ nhìn thấy, hoặc nghe thấy nó. Dù đó là một ý nghĩ hay một nhận thức bằng giác quan, thì cùng một cơ chế sẽ xảy ra.

Về mặt ngũ uẩn, thì các đối tượng như các hình ảnh và âm thanh được nhận thức theo dạng tâm ảnh ba chiều, là những thành phần của sắc uẩn, của hiện tượng vật chất. Rồi có thức uẩn. Có sự tri giác về đối tượng, với một ý thức nào đó, chẳng hạn như một trong ngũ thức của giác quan, hay ý thức. Một uẩn khác là thọ uẩn, liên quan đến việc cảm nhận đối tượng với mức độ lạc thọ hay khổ thọ. Thêm vào đó, nếu muốn tri giác bất cứ điều gì, thì phải có sự phân biệt các đối tượng riêng rẽ trong toàn bộ lãnh vực giác quan. Nếu không thì hình ảnh chỉ là một khối điểm ảnh (pixel). Tuy nhiên, điểm ảnh không phải là tất cả những gì mình đang thấy. Chúng ta đang phân biệt các đối tượng trong trường điểm ảnh này. Ngoài ra, còn có đủ các loại cảm xúc và những cơ chế tinh thần khác đi kèm với quá trình này, chẳng hạn như việc tập trung tinh thần, sự quan tâm, chú ý, v.v ... Những yếu tố này tạo thành uẩn thứ năm, tức hành uẩn.

Tất cả những điều này đang diễn ra trong từng sát na, và mỗi khía cạnh của nó đang biến đổi theo mỗi sát na, ở những mức độ khác nhau. “Tôi” là một thành phần của tất cả những điều này, và hiện diện trong mỗi sát na như một sự quy gán trên toàn bộ mạng lưới của các uẩn luôn biến đổi, trải nghiệm những gì đang xảy ra trong mỗi sát na. Không phải là người khác đang trải nghiệm dòng tương tục của các uẩn này, mà là “tôi” đang trải nghiệm chúng.

Về cách làm thế nào để xác định có một cái “tôi”, rằng cái “tôi” quy ước có tồn tại, đó là điều phức tạp. Điều duy nhất có thể thiết lập sự tồn tại của nó là theo quy ước, có phạm trù hay khái niệm về một cái “tôi” có thể được định danh trên tinh thần, trên cơ sở của một dòng tương tục riêng biệt của ngũ uẩn, và cái “tôi” quy ước chỉ là điều mà phạm trù đó đề cập đến - những khoảnh khắc của cái “tôi” quy ước. Thêm vào đó, còn có một chữ “tôi”, có thể được chỉ định cho phạm trù này, cũng như một cái tên, như “Alex”, cũng có thể được chỉ định cho nó, và cái “tôi” quy ước chỉ là điều mà từ ngữ và cái tên này đề cập đến.

Hiện tại, rõ ràng mình không chỉ là một từ ngữ, “tôi”, hay chỉ là một cái tên, nhưng cái tên đó, hay chữ “tôi” có thể được sử dụng để chỉ dòng tương tục riêng rẽ của kinh nghiệm này, dòng tương tục cá nhân của tâm hành này. Hơn nữa, cái “tôi” đó nói về người nào. Nó đề cập đến ai? Nó đề cập đến “tôi”. Nó không đề cập đến bạn, và không đề cập đến cái bàn. Nó đề cập đến “tôi”. Đó là cái “tôi” quy ước, điều thật sự tồn tại và hoạt động. Chúng ta có làm các việc, và trải nghiệm sự việc.

Khi nghĩ về “tôi”, chúng ta sẽ nghĩ về “tôi” luôn luôn thông qua cùng một phạm trù “tôi”, mặc dù mỗi lần, mỗi sát na, thì điều mà chúng ta trải nghiệm đều khác nhau. Cái gọi là “nền tảng của sự định danh” luôn luôn biến đổi. Dù phạm trù “tôi” vẫn y nguyên, và chữ “tôi” vẫn y nguyên như vậy, nhưng cái “tôi” quy ước mà chúng được quy gán hay chỉ định vào đó, thì lại khác biệt trong từng sát na, dựa vào những gì được trải nghiệm như nền tảng của sự định danh của “tôi”.

Hãy lấy ví dụ về một bộ phim. Có tựa đề của bộ phim, đúng không? Nhưng bộ phim không chỉ là tựa đề. Mỗi khoảnh khắc của bộ phim thì khác nhau, nhưng tất cả những khoảnh khắc này vẫn là bộ phim. Chúng không phải là những khoảnh khắc trong một bộ phim khác. Tên của bộ phim đề cập đến từng khoảnh khắc của nó, nhưng bây giờ thì đây là cảnh này của bộ phim, hay cảnh kia của bộ phim, rồi đến cảnh tiếp theo trong bộ phim. Nó thay đổi theo từng khoảnh khắc. Nguyên bộ phim không xảy ra trong một khoảnh khắc, đúng không? Nó là một sự định danh trên dòng tương tục của nội dung của từng khoảnh khắc.

Dù cái “tôi” quy ước không phải là bộ phim, nhưng về mặt nào đó, nó cũng tương tự như bộ phim. Tên của bộ phim là “tôi”, và nó đề cập đến nguyên bộ phim, toàn bộ dòng tương tục của “tôi”, mặc dù mỗi sát na của “tôi”, giống như từng khoảnh khắc của một bộ phim, thì khác nhau. Nhưng giống như tựa đề của bộ phim, chữ "tôi' đề cập đến điều gì đó, cái “tôi” quy ước. Có một cái “tôi”.

Nếu như chúng ta trải qua cuộc đời của mình với ý thức về cái “tôi” quy ước, suy nghĩ và vận hành với sự hiểu biết này, thì đó là một bản ngã lành mạnh. Trên cơ sở đó, ta sẽ chịu trách nhiệm về những điều mình đã làm. Ta sẽ trải nghiệm kết quả của những gì mình đã làm. Dựa vào cơ sở này, mà ta sẽ nỗ lực và có nghị lực để hoàn thành điều gì, chẳng hạn như ra khỏi giường vào buổi sáng. Chúng ta sẽ thức dậy để đi làm, hay chăm sóc con cái. Đó là một ý thức quy ước, ý thức lành mạnh về cái “tôi”. Xin hãy dành chút thời gian để khẳng định sự hiểu biết của bạn về cái “tôi” quy ước.

[Thiền]

Top