Có Một Đạo Sư Tâm Linh

Đối Phó Với Tình Huống Khó Khăn

Chúng ta đã nói về toàn bộ vấn đề này, về những gì tôi nên làm và những gì tôi không nên làm, và nỗi sợ hãi bắt nguồn từ đó, v.v... Chúng ta đã thấy rằng toàn bộ vấn đề xoay quanh quan niệm sai lầm về bản thân. Phải phân biệt rõ ràng giữa sự tồn tại quy ước, thông thường của bản thân và của mọi thứ xung quanh mình, và sự tồn tại vững chắc, điều mà thật ra không hề tồn tại. Hãy nhớ rằng, khi nói về Không tướng (tánh Không), thì chúng ta đang nói về sự vắng mặt của những cách tồn tại bất khả, không hề hiện hữu.

Nhưng các pháp thật sự tồn tại ra sao? Trong đạo Phật thì chúng ta nói rằng các pháp tồn tại theo cách mà sự sinh khởi của chúng phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố - nguyên nhân, thành phần, sự định danh bằng tâm thức và khái niệm dành cho chúng, v.v... Hãy dừng lại ở mức độ mà các pháp sinh khởi, tồn tại và tùy thuộc vào nhân duyên. Từ quan điểm này thì ta có thể nói rằng sự vật không vững chắc - vững chắc theo nghĩa là sự vững chắc phát sinh chỉ từ một nguyên nhân duy nhất - nhưng đúng hơn thì tất cả các pháp đều phức tạp, nên chúng sinh khởi từ những sự tương tác rất phức tạp.

Ví dụ như khi đối mặt với tình huống thì sự việc không phải là đen và trắng: Bạn nên làm điều này và không nên làm điều kia”, nên chỉ có một cách hành xử đúng, và cách khác là sai. Trên thực tế thì bất kỳ tình huống rắc rối nào cũng rất là phức tạp, và giải pháp mà mình đưa ra sẽ phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố. Vậy thì việc quyết định mình phải làm những gì sẽ đòi hỏi rất nhiều sự nhạy cảm và ý thức. Khi mình bắt đầu khắc phục hội chứng của việc “nên” và “không nên”, và việc tuân theo luật pháp một cách bừa bãi, thì không có nghĩa là điều mình quyết định hay điều gì mình làm là không có sao cả, bởi vì tất cả chỉ nằm trong trí tưởng tượng của mình thôi. Điều đó có nghĩa là thay vì cứng nhắc về khả năng giải quyết hoàn cảnh rắc rối của mình: “Đây là cuốn sách về luật lệ, nên hãy để tôi tìm ra quy luật và noi theo điều đó”, đó là cách phản ứng cứng nhắc, kiên cố về mặt “nên” và “không nên”, thì mình sẽ sử dụng trí phân biệt, trí tuệ và tất cả kinh nghiệm của mình, để tìm ra giải pháp thích hợp cho tình huống. Điều này đòi hỏi rất nhiều sự linh hoạt. Càng cân nhắc nhiều yếu tố hơn, đối với việc cố gắng giải quyết vấn đề, thì mình càng có nhiều cơ hội giải quyết nó một cách khôn ngoan hơn. Khi không xem xét nhiều yếu tố, thì mình sẽ đưa ra một giải pháp không thật sự giải quyết vấn đề.

Vì vậy, khi nói rằng sự việc không phải là đen hay trắng, thì điều đó không phủ nhận thực tế là mình có thể có một giải pháp hữu hiệu hay không hữu hiệu cho một vấn đề. Điều này rất quan trọng để ghi nhớ. Ngoài ra, còn phải nhớ rằng mình không phải là Thượng Đế. Mình không thể giải quyết mọi vấn đề bằng cách búng ngón tay.

Top