Những Tình Huống Nguy Kịch Và Chứng Ngộ Tánh Không

Kệ Số 18 - 24

Bình Luận Ngắn

Chúng ta đã có được kiếp người vô cùng quý báu, nhờ vậy mà ta có thể thành tựu giải thoát và giác ngộ. Việc có được một tái sinh như vậy rất hiếm hoi. Nó  sẽ trôi qua một cách nhanh chóng, và có thể kết thúc bất cứ lúc nào, nên phải tận dụng tối đa lợi thế của nó. Để làm như vậy thì Togme Zangpo khuyên ta nên sống ẩn dật, cách xa quê hương, để tiến triển trên đường tu.

Khi mình có tiến bộ thì mỗi một động lực trong lam-rim sẽ xây đắp trên động lực trước đó. Chúng phải kiên cố và chân thành, nếu không thì mức độ thượng căn chỉ là điều thiển cận.

Trước tiên, mình sẽ hướng đến những tái sinh tốt hơn, đặc biệt là tái sinh làm người, để có thể tiếp tục đường tu mà mình đang tu tập. Khi có chánh niệm về cái chết và vô thường, biết rằng khó mà đạt được giải thoát hay giác ngộ trong một kiếp, nên ta sẽ nhắm vào mục tiêu có được một kiếp người quý giá khác. Để làm được điều này thì phải đảm bảo là mình sẽ có những ảnh hưởng tốt trong đời sống. Vì vậy, ta sẽ lánh xa những người bạn xấu, và nương tựa vào những thiện tri thức hội đủ trình độ.

Rồi thì ta sẽ đưa một phương hướng an toàn vào trong đời sống, bằng cách quy y Phật, Pháp và Tăng. Chúng ta sẽ hướng về phía các chân diệt và chân đạo mà chư Phật đã chứng đắc viên mãn, và Tăng đoàn đã thành tựu phần nào. Ta sẽ kềm chế ác hạnh, để đảm bảo mình sẽ không có những tái sinh tồi tệ hơn trong tương lai.

Ngay cả khi mình tiếp tục có được tái sinh làm người quý báu, hay thậm chí là tái sinh trong cõi trời, thì những kiếp sống đó vẫn sẽ chứa đựng nỗi khổ to lớn. Nó vẫn thuộc về luân hồi, và bất cứ thú vui hay hạnh phúc nào mà mình thụ hưởng, đều chỉ là điều tạm bợ, thoáng qua. Chúng sẽ không bao giờ bền lâu, và chẳng bao giờ làm cho mình toại nguyện.

Đây là một điểm quan trọng, bởi vì với mức độ động lực sơ căn thì ta có thể dễ dàng quyến luyến với kiếp người quý báu. Có thể ta chỉ cầu nguyện để luôn có những tái sinh tuyệt vời nhất, để có thể ở gần bạn bè và đạo sư của mình, hoặc có thể luôn luôn học giáo pháp, vì nó rất tuyệt vời và đáng yêu. Đây vẫn là tâm luyến ái với luân hồi. Không chỉ những điều dễ chịu mới chứa đựng nỗi khổ vì thay đổi (hoại khổ), mà còn có nỗi khổ thâm nhập khắp nơi (hành khổ) hiện hữu trong từng sát na. Chúng ta sẽ có tâm vô minh trong từng sát na, và điều này sẽ liên tục kéo dài những sự thăng trầm trong luân hồi.

Việc nhắm đến một tái sinh làm người quý báu một cách chân thành, từ đáy lòng đã là việc khó khăn, còn việc chân thành tu tập để giải thoát khỏi luân hồi, mà không quyến luyến với kiếp người lại càng khó khăn hơn nữa. Không nên xem thường tâm xả ly, nghĩa là từ bỏ luân hồi. Cho dù bạn đạo hay thầy của mình tuyệt vời ra sao, thì tất cả đều vô thường. Chúng ta không thể ở gần họ mãi mãi. Milarepa không thể sống với Marpa mãi mãi. Ngài đã phải ra đi, và đó là phần khó khăn của tâm luyến ái.

Chúng ta sẽ nhắm vào kiếp người quý báu như một bước đệm, để tiến đến giải thoát và giác ngộ, hay như là một chiếc tàu hữu ích, như Togme Zangpo đã nói về nó, để đưa mình qua đại dương luân hồi, mà không lưu luyến với con tàu. Khi đến bờ bên kia thì ta sẽ xuống tàu, và không thấy băn khoăn về việc rời bỏ nó.

Động lực ở mức độ thượng căn còn khó khăn hơn. Một khi mình đã thành tựu giải thoát thì rất dễ thư giãn và tận hưởng hạnh phúc vô nhiễm, điều đi cùng với giải thoát. Ở mức độ thượng căn thì ta sẽ nghĩ đến tất cả những chúng sinh khác, tất cả những bà mẹ của mình, và hướng về bồ đề tâm để tu tập nhiều hơn nữa. Với tánh Không, bồ đề tâm và hành trì lục độ ba la mật thì ta sẽ tu tập để đạt giác ngộ, để làm lợi lạc cho tất cả chúng sinh.

Chúng ta phải vượt qua hai cực đoan của luân hồi và niết bàn. Thật ra điều này rất khó khăn, và đòi hỏi mình phải nhận ra rằng tái sinh quý báu làm người và giải thoát chỉ là những trạm xe trên đường đến giác ngộ. Không có cách nào ta có thể đạt được giác ngộ, mà không có những bước đệm này.

Ngày nay, chúng ta có thể đọc, nghe và học hỏi về các giai đoạn của đường tu giác ngộ một cách tương đối dễ dàng. Nhưng chỉ vì mình quen thuộc với các giai đoạn này, không có nghĩa là dễ dàng thẩm thấu hay cảm nhận những mức độ động lực tiếp theo một cách chân thành. Có thể phải mất nhiều năm! Để thật sự cảm nhận thậm chí mức độ sơ căn là cả một thành tựu vĩ đại.

Điều này đã được lặp đi lặp lại nhiều lần, rằng cách duy nhất để tiến về phía trước là trước tiên, hãy lắng nghe giáo pháp, rồi nghiên cứu và tư duy về chúng cho đến khi mình có một sự hiểu biết, rồi thiền định về chúng, kết hợp chúng vào đời sống. Chỉ có thông qua quá trình này mà ta sẽ cảm nhận những mức độ động lực này một cách chân thành, và không chỉ hiểu biết chúng một cách thiển cận.

Sau đó, Togme Zangpo đưa ta qua hai phương pháp để phát bồ đề tâm, và sau đó, bắt đầu giải thích về Bồ tát hạnh, trước tiên là cách đối phó với sự hãm hại. Qua nhiều vần kệ khác nhau, chúng ta đã nghe nói về tầm quan trọng của hạnh nhẫn, việc không sân hận, và pháp tu Cho và Nhận. Trong pháp tu này, ta sẽ nhận lấy khổ đau của người khác, và hồi hướng cho họ công đức từ thiện nghiệp của mình. Thay vì phản ứng lại bằng cách chỉ trích và có tư tưởng tiêu cực về những điều tổn hại mà người khác đã tạo ra cho mình, thì hãy tán thán những phẩm chất tốt đẹp của họ. Một phương pháp khác là xem những người hãm hại mình như thầy, những người giúp cho ta nhận ra và sửa chữa những khuyết điểm của mình.

Top